Mẩu Vụn Sài Gòn #5: Bàn chuyện cá ở sông Seine

99

Hồi xưa, cái kênh đó đen nhẽm và hôi hám, ai mà không biết.
Còn bây giờ, kênh sạch và bớt hôi hơn, ai cũng phải công nhận.
Hồi xưa, kiếm một con cá khó như nhìn lên trời ban ngày mà kiếm sao.
Bây giờ, cá nhiều hơn xưa, lúc nhúc bầy đàn, và chủ yếu là do nhân tạo.
Bởi nhân tạo nên mới có chuyện tào lao dưới đây để nói về lai lịch các em ấy…

Cấp cứu! Cấp cứu!
Một chú cá con máu me đầy miệng đang được đẩy vào bàn phẩu thuật.
Phóng viên vây quanh chụp hình lia lia. Nàng cá tra ngồi gõ lạch cạch. Ít phút sau, cộng đồng cá truyền tai nhau bài báo: “Cá nhỏ đừng dại mắc mồi to”.

Làm gì mà ra nông nỗi này vậy con? Bà cá già ho khù khụ đại diện đám bệnh nhân đang nằm leo lắt, thăm hỏi nhân vật hot nhất hôm nay ngay khi thấy cá con hấp háy mắt. Thều tháo nó đáp:
Con đói quá, ngoi lên bờ. Gặp mồi to, thấy ham nên lao vào. Rồi mắc lưỡi câu. Con tưởng như hết đường về nhà. Nhưng ai dè…
Nó khóc:
Họ kéo con lên, giật con ra khỏi lưỡi câu thật mạnh, quẳng xuống nước. Họ chê con “Bé tẹo vầy mà ăn cái gì?”
Khổ thân thằng bé… Anh cá cảnh chen vào:
Lúc xưa anh mày sinh ra ở hồ nước ngọt trong vắt cơ. Rồi theo gia đình nhà kia về sống ở hòn Non Bộ cực hoành tráng nhé. Nước lúc nào cũng sạch và ấm, oxy thì không bao giờ thiếu. Anh cứ thế lượn tung tăng cho họ ngắm. Họ khen rối rít. Vậy mà trúng cái đợt anh cảm sụt sịt, hơi lừ đừ là họ tống anh ra đây ngay: “Thả mày xuống, sống được thì sống, có lỡ chết còn được làm mồi cho con khác. Đúng là cá kiểng, mua mắc tiền, nuôi tốn tiền, chết chẳng ăn được miếng thịt nào…” Anh bệnh thập tử nhất sinh từ dạo ấy. Nghĩ lại vẫn hãi quá em ạ.

Những cặp mắt thất thần chạm nhau. Thở dài ngao ngán. Thương người thì ít mà thương mình thì nhiều.
Lủi thủi trong góc, một cô cá vàng lúc nào cũng lấy vây che mặt. Tiếng thở dài của cả đám có dài đến mấy cũng không tài nào lấp nổi tiếng nấc thút thít của cô… Gặn hỏi mãi, cô mới chịu giãi bày:
Có trong mơ tôi cũng không nghĩ lúc nhận được quyết định xuống đây để thực thi nhiệm vụ làm xanh con kênh cũng là lúc tôi nhân án tử. Được chọn lựa kỹ càng từ hàng ngàn con cá giống, tôi tự hào nằm trong một chiếc thùng cỡ lớn buộc nơ đỏ. Họ hô hào, vỗ tay khí thế. Tiếng pháo bắn lên. Chúng tôi chết điếng vì mình đang bị đổ ầm ầm như thác nước thay vì thả từ từ để kịp làm quen môi trường mới. Tôi bị tróc ¼ vảy toàn thân, gãy xương đuôi và dập cằm. Khổ thân anh bạn tôi, vùng vẫy để rồi nằm rớt lại trên lề, bị một đứa con gái mới lớn ngúng nguẩy dùng chân gạt bay xuống kênh. Anh ta chết trên đường đi cấp cứu…

Không khí tĩnh lặng được đánh thức bởi bác sỹ cá chép và y tá cá trê, họ đẩy xe thuốc vào để thăm khám. Từ tốn hỏi han tình hình bệnh nhân. Họ dặn dò giờ uống thuốc rồi quay đi. Bà cá già tiếp lời…
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Than thân trách phận mà làm gì. Như chú chép và cô trê đấy, mang tiếng là được phóng sanh. Phóng xuống đâu không biết chứ xuống đây – cái hồi xưa còn tanh hôi thì nên gọi là phóng tử. Thưở đầu cũng bệnh tật trầy trật, tróc ghẻ. Nhiều lần còn rủ thân già này mò lên đớp mồi, dính câu, chết quách đi cho xong… Ăn thua là có chịu thích nghi không thôi?

Đám lục bình trôi nổi trên đầu bầy cá. Trời trong xanh.
Dọc hai bờ kênh, người lớn, trẻ em tản bộ, đám thanh niên trẻ tụ tập ngồi lai rai tám chuyện.
Những chiếc cần câu vẫn cắm chờ rung…
Qua những lời nói với nhau, có vẻ họ câu cá không phải để cho vui… mà để buổi chiều có thứ gì cho vào bụng…

Nếu Paris có sông Seine uốn quanh thành phố thật thơ mộng, thì Sài Gòn có kênh Nhiêu Lộc – Thị Nghè với hai con đường chạy dọc mang tên: Hoàng Sa, Trường Sa cũng lãng mạn không kém. Và đó là nơi cá phóng sinh, cá chỉ thị, cá bị chê, cá ngáp ngáp … vẫn đang tiếp diễn cuộc trò chuyên về lai lịch của nhau… “Có con tội lắm, đầu sông được thả xuống, cuối sông bị câu lên”.

Những chiếc móc câu vẫn rình rập rơi trên đầu chúng…
Thỉnh thoảng gõ cóc cóc!

MC’s
Ảnh: Hj

Đọc trọn bộ tại đây:
Mẩu Vụn Sài Gòn #1: Chuyện Chò, Milu và Cá hấp
Mẩu Vụn Sài Gòn #2: Con ốc sên trên đại lộ
Mẩu Vụn Sài Gòn #3: Mẹ Oval, Con Elip
Mẩu Vụn Sài Gòn #4: Chiếc cub già và xe bánh…
Mẩu Vụn Sài Gòn #5: Bàn chuyện cá ở sông Seine
Mẩu Vụn Sài Gòn #6: Phá lấu chua lắm phải không?
Mẩu Vụn Sài Gòn #7: Trà đá miễn phí