Tôi không biết gọi sao cho đúng cái cảm nhận của mình. Một thức uống nhân văn? Một nét đẹp văn hóa? Hay một phép thử cho lòng tốt? Đại loại thì có đôi lần nông nổi, tôi xách xe chạy vòng vòng xem có bao nhiêu “trụ” cấp nước kiểu này trong thành phố. Rồi chọn 1 “trụ” thấy xôm nhất ngồi xem chơi người ta hành xử với nó như thế nào?
Chịu để ý thì thấy ngay, chủ yếu ghé vào uống là người dân lao động tay chân, những người làm lụng kham khổ. Quần áo mặc đến mấy lớp. Xộc xệch. Lấm lem. Nhăn nhúm. Mặt mũi bịt kín mít từ đầu xuống chân, nhìn xa vẫn thấy một vài vết kim khâu. Nhìn họ, tôi đoán, chắc 80% là tha phương cầu thực, họa hoằn lắm mới có dân gốc Sài Gòn. Thi thoảng cũng có “người này người kia” đến uống. Tôi xếp họ vào hàng khách quý!
Lần nọ, có chị phụ nữ đội nón lá chạy trên chiếc xe đạp cà tàng với hai bên hai rọ nhôm nhựa, phế loại kềnh càng… Chị tấp vào rót đầy hai chai 0 độ. Đang rót thì có anh công nhân chạy cúp phành phạch áp tới từ sau. Đầu đội mũ công trình, da đen sần, bóng lưỡng, áo vằn vện dầu mỡ, anh nhe răng: “Phần tôi đâu?”. Gạt mồ hôi ngang cằm, chị đáp: “Mai nhớ trả vỏ đó!”. Chị ỏn ẻn lên xe đạp trước. Anh tà tà chạy kè kè theo sau. Trông như đôi tình nhân trẻ đang tán tỉnh nhau.
Tôi bỗng nhớ Nam Cao, tôi chưa bao giờ hết thích câu “ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc”. Nếu Ngô Tất Tố dẫn chị Dậu vào đêm đen “như cái tiền đồ của chị vậy” để kết chuyện, thì cho tôi được đánh cược niềm tin rằng: dù cho trời tối thui như mực thì đôi bàn chân nứt toét vẫn có thể lần mò đề tìm cho được đôi dép tổ ong ố vàng của riêng mình…
Chỉ cần thế thôi!
MC’s
Ảnh: Hj
Đọc trọn bộ tại đây:
Mẩu Vụn Sài Gòn #1: Chuyện Chò, Milu và Cá hấp
Mẩu Vụn Sài Gòn #2: Con ốc sên trên đại lộ
Mẩu Vụn Sài Gòn #3: Mẹ Oval, Con Elip
Mẩu Vụn Sài Gòn #4: Chiếc cub già và xe bánh…
Mẩu Vụn Sài Gòn #5: Bàn chuyện cá ở sông Seine
Mẩu Vụn Sài Gòn #6: Phá lấu chua lắm phải không?
Mẩu Vụn Sài Gòn #7: Trà đá miễn phí