Ngã tư Bạch Đằng – Đinh Bộ Lĩnh
Sài Gòn đặc trưng với những cơn mưa bất chợt.
Ào ào trút nước rồi thôi, như người ta khóc thương tình cuối.
Những người ở quê mới lên Sài Gòn lần đầu dễ choáng ngợp với cảnh người chen chúc: “Đào đâu ra mà lắm thế?”.
Ừ thì người tứ xứ tụ về làm ăn. Đất lành thì chim đâu mà hết lành thì chim bay đi.
Một năm Sài Gòn chỉ có đôi lần chim bay đi … và trả lại cho đất vẫn-còn-lành sự tĩnh lặng đến lạ. Tết là một trong những đôi lần hiếm hoi đó, còn lại thì Sài Gòn lúc nào cũng vội. Đã vội mà gặp mưa, thường mấy ai chịu chừa lối cho nhau?
Bing! Bing! Bing!
Sợ tiếng còi xe inh ỏi của mình bị tiếng mưa át, người phụ nữ phốp pháp với khuôn mặt đằng đằng sát khí nạt lớn:
– Bộ bay không biết chạy xe hả, đường rẽ phải mà đứng chắn ngang vầy, ai đi cho được?
– …
– Điếc hay sao hở con nởm? Đúng là dân nhà quê, biển sổ tỉnh lẻ là chúa đi ngu!
– …
– Còn cái rãnh nước sao không nằm xuống đó luôn. Bó tay cái tụi trời ơi đất hỡi!!!
– …
Dường như bất lực, người phụ nữ rồ ga thúc vào đít xe của cô gái phía trước để dằn mặt.
Dường như chưa đủ đô, người phụ nữ nhất nhất tiến trước, lùi sau, xoay ngang xoay dọc, mặc kệ té nước lên những người xung quanh, leo lên lề cho bằng được.
– Lề dành cho người đi bộ mà mẹ?
– Mày có muốn trễ học không?
– Mẹ! Công an bên kia đường kìa.
– Bố nó cũng không rảnh leo sang đây để bắt!
Con bé nhỏ núp trong áo mưa im lặng. Rồi nó thò đầu ra với cặp kính dày cộm, khuôn mặt và dáng người hệt mẹ nó, một bản sao thu nhỏ hoàn hảo. Đến cái rít răng cũng chẳng khác là bao:
– Bà điên. Chạy xe khôn quá. Đo đường có ngày nha!
Nói rồi hai mẹ con người phụ nữ vọt đi trong cái lắc đầu ngán ngẩm của vài người vô tình phải nghe và vài người cố tình nghe lỏm.
Tích tắc vài giây.
Rầm!
Một chiếc xe máy kềnh càng nằm sõng xoài giữa đường. Mọi người quây lại. Thì ra tà sau của chiếc áo mưa bị cuốn vào bánh xe. Người phụ nữ phốp pháp nặng nề ngồi dậy. Đứa con gái tầm 10 tuổi lòm còm đứng lên. Một nam thanh niên tốt bụng đỡ giúp chiếc xe.
Hẳn là mẹ con mụ ban nãy. Vì tiếng “Cảm ơn” chẳng thấy đâu, chỉ có tiếng nạt nộ “Chết tiệt! Xe chết máy!”
Trong tiếng còi bấm inh tai nhức óc, người phụ nữ bực dọc dẫn xe vào lề, đứa con gái phụng phịu theo sau, ngoảnh lại tìm chiếc xe chắn đường ban nãy để đổ lỗi:
“Chị ta kìa mẹ!”
Giữa dòng xe ùn ùn vượt lên trước, một cô gái nhỏ đang bị bỏ rơi với tay trái bó bột, tay phải đề ga và khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Chẳng biết… cô sợ sự vô tình khi có ai đó hung hăng, sẵn sàng đâm lên từ phía sau hay sợ là nỗi phiền toái cho dòng xe đang lưu thông chậm lại. Nỗi sợ nào cũng thế, cũng trách nhiệm cả, không với mình thì với người. Bất giác, bà mẹ thở dài:
“Khổ thân nó!”
Mưa bắt đầu nặng hạt. Đường bắt đầu trơn hơn.
Xe nối tiếp xe cứ thế chạy vù vù. Mặc kệ cho nước văng tung tóe vào nhau.
Trong hỗn độn âm thanh bát nháo, có tiếng một đứa con nít thất thanh gào lên:
“Trễ giờ học rồi. Ai khổ thân con?”
MC’s
Ảnh: Hj
Đọc trọn bộ tại đây:
Mẩu Vụn Sài Gòn #1: Chuyện Chò, Milu và Cá hấp
Mẩu Vụn Sài Gòn #2: Con ốc sên trên đại lộ
Mẩu Vụn Sài Gòn #3: Mẹ Oval, Con Elip
Mẩu Vụn Sài Gòn #4: Chiếc cub già và xe bánh…
Mẩu Vụn Sài Gòn #5: Bàn chuyện cá ở sông Seine
Mẩu Vụn Sài Gòn #6: Phá lấu chua lắm phải không?
Mẩu Vụn Sài Gòn #7: Trà đá miễn phí