Sang xuân, tôi và thằng cháu nhỏ năm tuổi từ xa về đi dạo phố. Chúng tôi đi ngang qua tiệm game.
Nó cứ đòi vô mãi và luôn miệng gào vào tai tôi: “Đua xe…chơi đua xe đi chú”. Thằng nhóc tuy nhỏ mà ranh và khôn đáo để. Tôi bảo quán này không có trò ấy, thế là nó chạy ngay vào màn hình và chỉ vào biểu tượng: “Đây nè! Đây nè! Có mà! Lừa cháu…”.
Thế là tôi đành dắt nó vào máy và dặn rằng: “Chỉ xem chú chơi thôi nhé! Không được chơi đâu!” Nó dạ dạ gật gật, vậy mà ngay khi vào chương trình, nó đã ré lên và đẩy tay tôi ra: “Cháu biết chơi mà!” – “Từ từ, để chú chỉnh đã” – “Cháu biết chỉnh…”. Miệng nói, tay nó kích chuột liên hồi, rồi nó “dện hai nhát” vào nút enter để bắt đầu chạy. Nó ngẩng mặt nhìn tôi: “Có đúng hông?”. Tôi chịu thua nó luôn. Ai bày thằng nhỏ mà chưa biết chữ đã bấm liên phanh và trúng phóc… Điều đó chưa là gì. Mãi đến khi, chiếc xe rịn ga, nó cười hả hê, thích thú. Nó luôn tìm cách điều chỉnh để chạy và tông vào bất kể người nào trên đường nó thấy. Nó bảo: “Để cháu cho chú xem cái này hay lắm…” …Rầm… Nó vừa tông xong một bà già chống ghế, khập khiễng qua đường, tiếp đó là một chị mang bầu té sầm xuống đất. Rồi liên tiếp nào thợ sửa xe, nào khách du lịch…Nó vừa tông, vừa cười tít mắt… Cứ chầm chậm chầm chậm nó tiến về đích và không quên làm cho người vẫy cờ ở vạch cán ngã ngửa.
Thoạt nhìn thì chẳng có gì, song xét cho cùng, ấy là hành vi phi nhân bản, một đứa trẻ, nhận thức non nớt mà đã biến việc giết người (tuy chỉ trong game) làm trò tiêu khiển. Một vấn đề đáng bận tâm. Rồi mai đây nó sẽ đưa game vào thực tế, sẽ không còn là chiếc xe giả và người lái giả mà là nó? Có chăng điều đó không khi tại thời điểm này điều đó đã được phôi thai? Tôi nhìn nó nói đùa: “Cháu tông họ…họ bắt đền cháu thì sao?” “Họ ở trong máy mà…” “Thế làm sao họ về nhà ăn tết được?” Tôi chỉ tay vào hai người đang vẫy vẫy xe. “Thì cho họ khỏi ăn tết luôn…Chú chơi không ? Vui lắm!” Tôi boăn khoăn tự hỏi: “Nếu tôi và nó cùng đua thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Tôi bảo: “Tí này, nếu chú đua với cháu, cháu có nhường chú không?” “Cháu lấy chân nè, lấy gậy nè, lấy dây xích nè…đánh chú té luôn.” Phũ phàng và tàn nhẫn quá nhỉ?
Người ta bảo những câu nói của trẻ thơ là thật nhất. Tôi tin điều đó, nhất là khi nói với tôi, khuôn mặt nó rất đỗi hồn hậu, tự nhiên, ngây ngô. Mọi hành động, lời nói của lũ trẻ đều là biểu hiện của trang tâm hồn và suy cho cùng thì đó là một phần chưng cất từ cuộc sống.
Ai đã bày nó chơi như thế? Ai đã đến và đưa nó đến tiếp cận với thế giới game sớm vậy? Tại sao không bày nó là chờ cụ già qua đường rồi hãy đi tiếp, né chị mang bầu qua một bên, và chạy đúng phần đường của mình. Sao không nói với chúng nó là khi đâm một người sẽ bị trừ điểm đua hay đại loại là cuộc chơi bị dừng lại.
Tôi thiết nghĩ, bây giờ là mùa xuân, và tính theo thuyết thiên nhân tương cảm của người phương đông thì nó, độ tuổi của cháu tôi, cũng đang xuân. Người ta bảo: Một năm bắt đầu từ mùa xuân, đời người bắt đầu từ tuổi trẻ. Tuổi trẻ là khi nào nếu không phải là bây giờ đối với nó? Hãy để cho mùa xuân ấy lớn lên trong ý nghĩa chứ không phải tàn lụi đi trong sự mài mòn nhân tính. Có quá không khi từ một đứa trẻ con mà nói như vậy? Không, ai bảo trẻ con là không biết, thậm chí nó còn biết nhiều hơn ta tưởng. Một mai, nó sẽ biến trò chơi trong máy tính điện tử thành trò chơi cuộc đời. Biết đâu được, trong cái xuân này, một ai đó đã từng bày nó chơi đua xe, sẽ còn bày nó chơi bắn súng. Điều tôi muốn nói ở đây là uốn cây thì uốn từ khi còn nhỏ, từ khi cây còn xuân. Thế nên trong xuân này, xin các bậc phụ huynh hãy nhớ: “Để những đứa con của họ có tương lại, để mùa xuân sau của nó đẹp hơn, xin uốn rèn từ mùa xuân này.”
Tôi cũng đã làm như vậy với thằng nhóc, cứ mỗi lần nó tông một ai nữa, tôi bấm lén nút ESC để dừng lại, thoát ra và bảo rằng: “Cháu thấy không, máy tính đang phải cấp cứu cho họ đấy…”
Bài viết đạt giải Ba Sứ Giả Mùa Xuân
Ảnh bìa: Jason Groepper
Mr Cute (lefthand) – MuctimOnline