Đánh đồng

239
unfortunately not my bike

Thằng nhóc hì hụi ôm cặp vào lòng rồi đi vội dưới cái nắng đổ lửa. Mồ hôi nhễ nhại làm chiếc áo trắng của nó ướt sũng và dính nhẹp vào sống lưng. Tôi đạp xe nhanh hơn một chút hòng bắt kịp nhóc…

– Lên đây anh chở về?
– Không lên, chở sang Trung Quốc thì có.
– Không, anh chở về thật mà.
– Không.

Giọng nói lạnh băng của nó làm tôi thấy hơi thẹn. Lòng tốt bị khước từ phũ phàng quá. Đâu phải tự dưng mà tôi lại ngỏ ý như vậy chứ. Chỉ là tôi cũng đã từng phải hứng chịu cảnh cuốc bộ mấy cây số dưới nắng vì xe hư. Lúc ấy tôi cần lắm một lòng tốt dừng lại cho tôi đi quá giang. Tôi có vẫy tay vài lần nhưng đều không được. Người thì lắc đầu, người đạp xe lách qua chỗ tôi đứng, người thì tỏ ý không hề mảy may quan tâm. Và tôi hiểu tại sao họ lại làm như vậy, tại sao thằng nhóc lại phản ứng như thế.

Bởi có những người luôn lợi dụng lòng tốt làm tha hóa những điều tốt đẹp. Bởi những vụ đi nhờ mà không phải chủ ý đi nhờ. Những vụ chở giúp mà mang theo bao thủ đoạn, âm mưu…
Bóng nhóc lẩn khuất vào con hẻm đất gồ ghề. Tôi thấy buồn bởi lẽ lòng tốt của mình đã bị đánh đồng với những tệ nạn đội lốt tốt đẹp.

Ao trang
Ảnh bìa: Besim Mazhiqi

Ngờ Đổng – Áo trắng số 04 (Số 65 bộ mới) 01/02/2010