Lặng…

267
Vintage retro filtered picture of couple's shadow on beach.

Cảm xúc sau đêm nhận giải Toppion

22h30…

Tớ vẫn đang thức Cậu ạ! Tớ vẫn đang căng mắt ngồi trước màn hình laptop để chờ nick yahoo của Cậu sáng đèn… Để Tớ có thể kể cho Cậu nghe những giây phút khó quên vào tối hôm nay… Dù Tớ biết rằng, rất có thể sớm mai Tớ không nhấc tay nổi để tắt chuông đồng hồ…

Bước chân ra khỏi Bar Club nhộn tiếng nhạc. Cầm trên tay bó hồng nhợt màu cùng tấm giấy khen thơm mùi plastic, Tớ lững thững bước đi trong cơn mưa lất phất. Tớ đi một mình Cậu ạ. Một mình nhưng Tớ không hề thấy cô đơn,… vì Tớ biết Cậu vẫn đang dõi theo Tớ và đang mừng cho những gì Tớ đạt được.

Vẫn con đường thẳng tắp với những bóng đèn đỏ au nối đuôi nhau chạy dài.
Vẫn phố ít người qua và bước chân đi như chạy vội.
Vẫn gió rít khẽ từng cơn và … vẫn còn có Tớ song hành cùng những kỉ niệm cũ.
Chỉ có điều… bóng Cậu đã vắng từ lâu.
Những giai điệu không-ra-đâu-vào-đâu của Cậu mỗi lúc Tớ buồn giờ cũng đi vào miền kí ức.

Cậu nói đúng… nếu Tớ mãi dừng lại… thì Tớ sẽ không bao giờ biết rằng: bàn chân Tớ rất nhỏ so với đoạn đường dài. Nếu Tớ chỉ biết luồn những ngón tay của mình vào nhau mà không vươn ra thì Tớ sẽ chẳng bao giờ với được thứ gì mình muốn. Và nếu Tớ không cho mình một cơ hội thành công thì Tớ cũng chẳng có cơ hội nào để thất bại. Tớ đã từng sợ phải đối mặt với khó khăn, với cái cảm giác hụt hẫng trước những kì vọng. Tớ sợ đến mức Tớ có thể nhìn thấy cả những điềm rủi trong vận may mà quên đi phải tìm vận may từ chính điềm rủi.

Người đàn ông mà Tớ gặp trong buổi giao lưu phát thưởng tối nay đã làm Tớ nhớ đến Cậu, ông ấy đã nói rằng: có lẽ con người nên học cách phân biệt giữa job (công việc) và career (sự nghiệp). Họ cứ mãi mê theo đuổi job vì đồng tiền mà để quên career lại cùng với những ước mơ. Họ cứ chen lấn trong dòng chảy tất bật của cuộc sống mà quên dành đôi phút để kiểng chân lên xem mình đang ở đâu.

Ông ấy nói đúng quá Cậu nhỉ. Tớ đã bỏ lại ước mơ của mình, bỏ lại niềm đam mê, yêu thích để lao vào con đường mà Tớ tin sẽ đem đến cho Tớ một công việc “bội thu”… Nhưng giờ, khi Tớ nhận ra những điều Tớ đang nói với Cậu… nó có nghĩa… Tớ sẽ thay đổi, Cậu à!

Cậu giờ ở quá xa Tớ. Xa đến mức Tớ không biết khi viết những dòng này ra. Cậu có thể đọc được hay không. Nhưng Tớ vẫn viết,… Vì đã tự lâu lắm rồi, Tớ không đủ can đảm để thể hiện những gì mình nghĩ, mình muốn mà chỉ chạy theo những gì mình thấy phải làm, cần làm. Viết lách là niềm đam mê từ khi Tớ còn bé nhưng Tớ cũng đã cho nó ngủ một giấc dài.

Tớ viết ra đây những gì Tớ nghĩ chứ không ôn lại những kỉ niệm Tớ với Cậu đã có. Bởi Tớ tin, nếu ai đó đọc những dòng tâm sự này, họ sẽ hiểu Cậu quan trọng với Tớ như thế nào.
Mưa tối này vẫn không ngớt hạt đến tận lúc Tớ về tới nhà. Mưa tối nay cuốn Tớ trờ về mình của một năm trước và gột rửa những phiền muộn của Tớ trong khoảng thời gian qua…

Người thanh niên mặc áo mưa cánh dơi rồi cuốn tà sau vào quanh người cậu bé. Điều đó làm Tớ nhớ tới cái lúc mà Cậu phóng xe chở Tớ đi tới một buổi họp mặt. Cậu cứ cắm đầu chạy, nhưng miệng vẫn ôn tồn hỏi: “Cuốn áo mưa xong chưa”. Tớ ậm ờ gật đầu nhưng không hiểu cuốn là thế nào. Tớ gấp mép sau tà áo lại rồi mặc cho trời mưa. Cậu thắng xe đến kít… Cậu cười, trách Tớ ngốc rồi làm giống hệt như người thanh niên kia…
Chợt ấm lòng. Tớ cảm ơn Cậu nhé. Giờ là lúc Tớ lại hát những giai điệu không ra đâu vào đâu cho Cậu nè: “Đừng rời xa tôi vì cơn lốc sắp đến nơi rồi…”

23h – Ngủ đi Cậu của Tớ nhé!

Đọc thêm tại ĐÂY!Ao trang so 17

 Ảnh bìa: Maciej Bledowski
Tà Gèo – Áo trắng số 17 (15/09/2010)