(Tiêu đề nguyên gốc: Gửi cậu ngày hôm qua…)
– Quân sự chiều không nắng –
Cậu đã 19 tuổi đầu rối đấy. Chẳng mấy chốc nữa là cậu sẽ bước sang tuổi đôi mươi và bỏ một phần năm quãng đời mình lại sau lưng. Ấy vậy mà cậu vẫn còn ngốc lắm. Suy nghĩ của cậu thì non nớt mà lối hành xử của cậu thì vụng về và thô kệch đến mức… tớ cũng không thể hiểu nổi… 19 năm qua cậu đã học được gì từ trong chính cái gia đình mà cậu luôn tự hào với hai chữ “mẫu mực”, từ trong những ngôi trường mà cậu luôn gọi là “điểm sáng”.
Cậu đọc nhiều, đi nhiều, trông xa và hiểu rộng mà sao tớ thấy cậu càng ngày càng bé lại. Tư duy cậu chỉ luẩn quẩn trong cái vòng tròn xít xao, chật ních ghi tên cậu. Ước mơ ngày xưa, giờ cậu thu lại bé cỏn. Vậy mà cậu vẫn sợ nó tuột mất tầm kiểm soát. Bạn bè cậu cũng sàng qua lọc lại để giờ phải tập đếm trên đầu ngón tay.
Cậu thích màu trắng… À mà không, cậu từng thích cái màu tinh khiết ấy, vì cậu bảo với tớ… màu ấy làm cho mọi thứ trông rộng hơn, cao lên và to ra. Nó không như cái sắc đen ngòm ngòm cứ bó hẹp và tù túng. Cậu nhớ chứ? Vậy sao giờ đây, mọi thứ cậu chọn đều mang cái màu mà cậu ghét. Nơi cậu đứng lại trước những thất bại cũng không còn là căn phòng ngập ánh sáng mà là góc khuất ít người qua.
Cậu vẫn hay hát lẩm bẩm theo giai điệu Làm ơn: “Đừng rời xa tôi, vì cơn lốc sắp đến nơi rồi”… nhưng cậu có biết, cậu đã đến với ai bằng sự chân thành, cậu đã sống với ai bằng lòng nhiệt huyết đủ để họ đứng cạnh cậu chưa? Niềm hạnh phúc thì cậu dấu cho bản thân, nỗi buồn cậu cũng ôm một mình mà gặm nhấm. Người vui mặc người mà người buồn cậu cũng chẳng mảy may quan tâm.
Bạn đối với cậu là người phải tìm tới cậu, phải hiểu điều cậu nghĩ và họ chỉ được làm vệ tinh để cậu là trung tâm của mọi phán quyết. Bạn không sống được với mình cả một đời nhưng cậu quên à, không có bạn thì đời cậu cũng đâu có nghĩa lí gì. Ai công chứng cho mọi điều thuộc về cậu cơ chứ. Tớ sợ một ngày, chính cậu cũng quên mất tên của mình… vì tự lâu rồi không ai gọi cái tên ấy cả!
Gia đình với cậu là số một. Cậu thao thao nói rằng, cậu sẽ sống vì những người thân yêu đã luôn nhượng mọi điều tốt đẹp nhất cho cậu. Cậu sợ mất họ, nhưng cậu vẫn chưa chịu xắn tay áo để thực thi những gì cậu nghĩ.
Tớ biết, chỉ bởi vì ngày tin cậu còn nhiều nữa những ngày mai. Vì cậu thấy 24h trôi qua rất chậm rãi. Những thứ cậu muốn làm, định làm thì cậu đều nhắn lòng từ từ rồi sẽ tới. Nhưng không đi thì cậu sẽ tới được đâu ngoài cái đích xuất phát mà cậu hãy vẫn đang dậm chân.
Tớ sợ cho cậu. Tớ sợ cho 20 năm nữa khi cậu nhìn lại, cậu vẫn sẽ thất vọng như lúc này, tớ đang giúp cậu nhìn lại mình của 20 năm qua. Tớ chắc rằng, cậu sẽ cáu kỉnh để rồi hỏi tớ là ai mà dám nói như vậy…
Tớ là cậu của ngày hôm nay, cậu ạ. Tớ đã biết nhìn lại mình và tớ thấy rõ, tớ đang cô đơn trên từng bước đi. Tớ sẽ thay đổi. Xin lỗi cậu, vì tớ sẽ phải để cậu ở một nơi nào đó. Ngủ ngon nhé, tớ của ngày hôm qua!
Báo 2! Sinh Viên số 169
Bài tham gia cuộc thi Nói bởi trái tim